ĐÀ LẠT CỦA TÔI BÂY GIỜ
hàng thông gầy
nỗi nhớ không tên
lặng một chút nghe núi đồi trở dạ
thu xuống tóc hay rừng thay lá
vẫn ngày xưa con dốc nghịch loanh quanh
bông hoa nào len lén nhìn anh
áo khép nép bước vào ngày thinh lặng
phượng vẫn tím hai màu mưa nắng
em dịu dàng tan chảy trong mơ
nhặt bên hồ một vốc tuổi thơ
nghe rất bỏng thời đang kẹp tóc
Thung Lũng Yêu..đợi giờ tan học
nắng rót thơm dìu bước phố phường
đà lạt bây giờ đã hiếm mù sương
dấu chân ngựa nằm neo ký vãng
đôi guốc mộc quên đường năm tháng
ngõ tương tư thiếu nợ hoa hồng
có điều gì như đợi như mong
dù một thoáng bờ môi chụm nắng
dù một chốc cầm tay yên lặng
để yêu thương rạo rực quanh mình
PHAN THÀNH MINH