Em Đà Lạt
Hồi nhỏ tôi chơi rất thân với... Đà Lạt. Dù Đà Lạt không phải là sinh quán của tôi, nhưng về sau, dù ở nơi xa xôi, mỗi lần có dịp, tôi cũng ráng vượt đèo Ngoạn Mục, trèo lên xứ hoa đào đi lang thang đó đây như gió.
Bây giờ, xa quê hương, tính đén nay Đà Lạt và tôi chia tay nhau cũng ngót 65 năm rồi. Nhớ Đà Lạt, tôi móc trong túi ra 24 chữ cái tí toáy xếp thành bài thơ:
EM ĐÀ LẠT, rồi vỗ đùi ngâm nga:
Này em Đà Lạt năm xưa
Phải nhà ở giữa sớm trưa Hòa Bình?
Hay Cây Số Bốn u tình
Ngó qua Mả Thánh rập rình mộ bia?
Nhà em cất dưới nắng khuya
Cạnh Hồ Than Thở đầm đìa lạnh sương?
Cái hồi anh ghé Đơn Dương
Trèo lên đèo thẳm mà thương Đồi Cù
Bước vô Thủy Tạ đèn lu
Lại thương trái núi Bà mù mịt mưa
Nhà em cất giữa đồng dưa
Hay trong vườn mận gió đưa hương thầm?
Gió đưa em giạt Trại Hầm
Hay qua Trại Mát thông lầm lũi rơi?
Tìm nhà em muốn hụt hơi
Ghé về Đá Bạc ngóng trời mây trôi
Mây trôi anh xuống lũng ngồi
Thấy cây đào đứng lặng cười gió Tây
Nhìn xuyên qua kẻ ngón tay
Lại nghe thác đổ mới hay tấm lòng
Thì ra mấy chục năm ròng
Nhà em mái lợp giữa vòng tay anh.
PHAN NI TẤN